Tôi gõ những dòng này trên chuyến xe về Định Quán, Đồng Nai để tham dự đám cưới của một cậu bạn đồng nghiệp vào ngày chủ nhật. Cậu nhỏ hơn tôi một tuổi. Nhìn ra ngoài cửa xe thấy quang cảnh chẳng khác gì vùng quê miền Trung mà tôi vẫn thương thuộc, khác xa hoàn toàn với vẻ đẹp của Sài Gòn hoa lệ, tâm trạng tôi có chút gì đó chùng xuống.
Dòng người vẫn tiếp tục đi về hai hướng khác nhau trên những cung đường mưu sinh, tôi vẫn lặng lẽ ngồi đây, ngẫm nghĩ về người thân, bạn bè và cuộc sống. Tôi nghĩ về những đứa bạn đã yên bề gia thất, chào đón những đứa con xinh xắn nhất quả đất. Tôi chợt nhớ về những người bạn đã mãi mãi nằm lại dưới lòng đất xanh. Và nhớ về cả những người không còn coi tôi là bạn bởi một lý do này hay lý do khác mà tôi không biết hoặc biết mà không buồn giải thích. Mọi thứ vẫn đang luân phiên thay đổi, những mối quan hệ và cả những gì thuộc về tâm tưởng cá nhân tôi, để lại trong tôi thường trực là một sự mất thăng bằng mà tôi luôn cho rằng đó là một sự cần thiết để bản thân có thể luôn nhận thức rằng cuộc dống vốn dĩ là một sự chông chênh. Phải, tôi vừa tròn 25 và tôi chênh vênh.
Tôi chênh vênh với những lựa chọn của mình bởi vẫn không có gì chắc chắn cho những con đường mà tôi chọn lựa. Tôi chỉ biết mình đã đưa ra một quyết định và sẽ phải hoàn thành những gì mà mình đã chọn. Có thể tôi phải trở thành một kẻ có lỗi với gia đình để được bước những bước đi của chính bản thân và tôi thật sự may mắn khi nhận được sự ủng hộ cần thiết. Tôi không cho rằng mình may mắn hay dễ dàng hơn những người khác, về cơ bản, tôi chỉ thấy tự hào vì đã có được một gia đình tốt và đồng nghiệp tốt.
Những mối tình cảm tôi đã đi qua để lại cho tôi nhiều câu hỏi, sự bối rối và cả những sự luyến tiếc. Tôi cứ chạy đi chạy lại giữa những miền cảm xúc rối bời khi không thật sự hiểu rõ bản thân mình và cả người mà mình dành tình cảm thương yêu. Cảm xúc thì đầy nhưng sự thấu hiểu cho đến tận cùng hình như chưa phải là điểm mạnh của tôi. Tôi chỉ biết yêu và yêu bằng tất cả những gì mình đang có hoặc nghĩ là mình có, nhưng dường như chưa bao giờ tôi đặt ra cho mình một điểm dừng. Tôi vẫn chưa tìm thấy được một sự đồng điệu thật sự. Mà cũng thật buồn cười khi bản thân tôi vẫn không thấy có một áp lực gì trong việc phải đi tìm kiếm tình yêu lớn của cuộc đời khi nhìn thấy bạn bè dần dần đang ổn định và yên bề gia thất. Cái gì đến, rồi sẽ đến, có muốn vội cũng không được. Phải vậy không?
Tôi vẫn thường tự cho rằng mình đang sống, đôi khi có những sự mất cân bằng về cả suy nghĩ lẫn hành động, về một khía cạnh nào đó, tôi cho rằng đó là điều cần thiết. Sự không hoàn chỉnh và rối bời luôn khiến tôi phải luôn đặt cho mình một câu hỏi nghiêm túc về cuộc đời, nó khiến tôi phải suy nghĩ về mục đích mà mình tồn tại. Ừ thì cũng chỉ là những suy nghĩ vô thưởng vô phạt, nhưng ít nhất ra thì tôi vẫn phải vật vã tìm kiếm một mục đích nào đó, một hướng đi nào đó cho một tương lai vốn không có gì rõ ràng và chắc chắn. Điều đó, đối với tôi là một sự thích thú bởi tôi cảm nhận được rõ ràng, mình vẫn đang phát triển và đang hoàn thiện, theo hướng mà tôi cảm thấy mình chính là bản thân mình nhất.
Phải, tôi luôn cảm thấy một sự mất cân bằng, tôi luôn cảm nhận rằng ở tuổi nào của mình vẫn có một sự chênh vênh cho dù là tôi 25, hay 26 hay là 30. Nói cho cùng, sự mất cân bằng đó chẳng có gì xấu, nó giúp tôi nhận ra rằng, mình vốn không giỏi và trưởng thành như mình tưởng, và điều đó là động lực để mà cố gắng sống sao cho bản thân mình thấy thoải mái nhất. Có thể, đó mới là điều quan trọng nhất.
Chào tuổi mới. Chào một tương lai mới. Sài Gòn, 09-11, tuổi 25 của một kẻ ngốc.