Thời gian quả là một thực thể kỳ lạ. Có những khoảnh khắc, một giờ dài tựa vô tận. Nhưng cũng có những lúc, một năm thoáng qua như cái chớp mắt của đời người. Xưa nay, người ta vẫn ví thời gian như dòng chảy bất tận mà không sinh vật nào cưỡng lại được. Một khi đã ngồi trên con thuyền cuộc đời, dòng sông thời gian chỉ đưa ta xuôi về phía trước, khi nhanh khi chậm, và đôi khi chỉ một chuyến du ngoạn ngắn ngủi, con người đã ở tuổi bốn mươi. Nếu may mắn sống đến tám mươi, ta đã đi được nửa chặng đường, vậy mà khi ngoảnh lại, cảm giác chỉ như vài năm. Thật kỳ lạ.
Năm nay con bước sang tuổi 37, cái tuổi mà ba đã rời bỏ nhân thế. Vậy là con đã sống bằng tuổi ba. Con vừa đi qua ngày giỗ thứ 28 của ba với bao nhiêu là câu hỏi. Ba đã có một cuộc đời như thế nào? Ba đã từng suy nghĩ những gì? Liệu ba có trải qua khủng hoảng tuổi trung niên? Giấc mơ thật sự của ba là gì? Ba đã thực hiện được bao nhiêu điều ba mong muốn? Vô vàn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu con khi ngồi ở một quán cà phê, dưới mái hiên và vài bộ bàn ghế. Con đưa mắt nhìn dòng sông vẫn chậm rãi trôi qua thành phố biển này, nơi không phải quê hương nhưng chứa đựng tuổi thanh xuân của ba, và cũng là nhà của con. Con vẫn dõi theo dòng người qua lại trên con đường rộng nhất nhì thành phố, gió khẽ lay, xua đi cái oi bức đặc trưng. Gió chiều sông Hàn mơn man trên da con, mang theo cái vị mằn mặn đặc trưng của biển cả. Ngồi trước quán cà phê tĩnh lặng, mùi hương cà phê nhẹ nhàng len lỏi, khơi gợi một chút ký ức xa xăm. Con đắm mình trong yên bình, và một nỗi buồn lạ lùng chợt dâng lên. Con khẽ khép mắt, cố gắng gọi về hình ảnh ba, nhưng nó cứ nhạt nhòa như một bức ảnh cũ phai màu theo tháng năm. Con nhận ra, đã lâu lắm rồi, con không còn nhớ rõ hình bóng ba. Nếu không nhìn ảnh thờ mỗi lần về nhà, thật khó để con mường tượng lại khuôn mặt, nụ cười, và nhớ ba đã từng là người đàn ông như thế nào. Có lẽ lúc ấy con còn quá nhỏ để nhớ được nhiều đến vậy. Tất cả những gì con có và nhớ về ba giờ chỉ là những hình ảnh mờ nhạt, rời rạc và những câu chuyện vui buồn lẫn lộn mẹ kể. Những câu chuyện giờ là dấu chỉ quan trọng để con biết mình đã từng có một người cha tuyệt vời.
Ly cà phê mát lạnh khẽ chạm vào môi, thứ đồ uống con không thích cũng chẳng ghét, chỉ là cách gọi nước nhanh nhất, vị đắng dịu tan ra, xoa dịu đi những nghĩ ngợi miên man. Thêm một năm nữa lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ tròn ba mươi năm rồi bốn mươi năm ngày ba rời xa con. Thời gian vẫn cứ chảy trôi, cuốn đi những dấu vết, liệu có cuốn trôi cả những ký ức mong manh về ba trong con không? Ý nghĩ ấy khẽ chạm vào tim con, buồn man mác. Nhưng con vẫn biết, dù thời gian có lặng lẽ trôi đi, con vẫn sẽ luôn trở về thành phố này, vào những ngày này của những năm về sau, bởi nơi đây là nhà, nơi có một phần ba vẫn còn ở lại, trong những con gió chiều sông Hàn thổi miên man.
Và cứ như vậy, con đã dần dần vượt qua nỗi đau của riêng mình…