Vô thường

Mẹ tôi có một người em trai. Cậu là con út trong nhà trên 10 người con. Cậu bị tật nói ngọng từ nhỏ. Là con út, cậu có phần được yêu chiều hơn một chút. Miếng nào ngon trong nhà cậu sẽ được để phần. Việc nhà cậu cũng không phải làm nhiều. Tuổi…

Mãi mãi tuổi thanh xuân

Trong buổi chiều của những ngày cuối năm, trời Sài Gòn đã bắt đầu thở những cơn gió lành lạnh, bầu trời nhiều mây với một sắc xám mang đậm không khí của mùa đông hiếm hoi của xứ nhiệt đới gió mùa. Tôi lặng lẽ ngồi ở góc quán cafe ấy; vẫn chỗ ngồi…

Không tôi thì ai?

Những ngày gần đây, tôi nghĩ nhiều về bi kịch, những gì đã diễn ra, đang và sẽ đến. Đối với tôi, bi kịch dường như không phải là điều gì xa lạ. Như một người bạn cũ, “chúng tôi” gặp nhau theo những cách không xác định trước, bất ngờ và đường đột. Một cách thường…

Ở lưng chừng những câu chuyện tôi đã quên mất

Tôi nghĩ mình không phải là một người có trí nhớ tốt, đặc biệt đối với những chuyện diễn ra một cách nhanh chóng. Tôi hầu như không ghi nhớ được những gì đã xảy ra ở tuổi lên 5 hay lên 6 ngoài những lát cắt rất mỏng bởi những sự kiện đặc biệt, không…

Ngày lười

Bỏ lại đằng sau lưng công việc vẫn còn phải giải quyết, tôi để bản thân tận hưởng một ngày Chủ Nhật của riêng mình bằng cách không làm gì cả, không lên bất kỳ kế hoạch và dự định nào. Một ngày của tôi, chỉ để lười. Bắt đầu ngày mới với ánh năng…

Chúng ta đang ở đâu?

Gần đây tôi thường nghĩ mình quả thật không có quá nhiều thời gian. Mọi việc đang lao đi rất nhanh, ngày trôi qua như một cái chớp mắt và chỉ cần quay đi quay lại là mọi thứ đều thay đổi. Quỹ thời gian hạn hẹp khiến tôi phải cân nhắc lại những mối quan…

Đâu đấy ở Sài Gòn

Đã gần hai tháng tôi không đụng đến sổ, blog hay bất cứ cái gì để có thể viết linh tinh những cảm xúc của mình. Không hẳn là mọi thứ đang diễn ra ổn thỏa, có thể chỉ mới ở rìa của một quỹ đạo, nhưng tôi dường không còn cảm thấy cần phải…

Mưa lúc nửa đêm

Cảm xúc như một cái xích đu, đôi lúc đẩy ta đến một điểm cao nhất có thể với tất cả những ngất ngây của xúc cảm mà chỉ cần với tay ra một chút nữa thôi, cảm giác như ta sẽ chạm đến ngưỡng của hạnh phúc. Bất chợt, mọi thứ thay đổi khi…

Dù thế nào bầu trời vẫn xanh

1. Tôi có một tuần kỳ lạ, lại một lần nữa cảm giác muốn viết ra những điều trong đầu trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Những câu chữ chưa bao giờ vô nghĩa đến như vậy. Tôi cứ để mình viết linh tinh trong sổ tay mà không một lần đọc lại…

Vài dòng về chuyện ăn thịt

Cách đây hơn hai tuần tôi tình cờ đăng ký tham dự một buổi nói chuyện nho nhỏ tại trung tâm American Center thuộc Đại sứ quán Mỹ về chủ đề thực phẩm, các khu chăn nuôi công nghiệp hóa và tác hại của những khu vực này đối với đời sống con người trong xã…