Sáng nay cũng như bao buổi sáng khác đã đi qua, mặt trời vẫn mọc ở phía đông với màu nắng vàng ươm như mật. Tứ phía chân trời của biển xanh rộng lớn, nắng cứ đổ dồn từng bước một lên thành phố này. Những cây cầu vẫn đứng đấy, gió vẫn thổi trên những nẻo đường đi, người ta vẫn chạy tập thể dục bên cạnh bờ sông Hàn. Dường như không có gì thay đổi nhiều. Tất nhiên là thành phố này vẫn đang phát triển trong nhịp điệu riêng của nó, có phần chậm chạp nhưng vẫn đi lên một cách đều đặn.
Con đường đến với chỗ ba nằm nghĩ vẫn như vậy hơn hai mươi năm qua, chỉ khác là khang trang hơn, đường đã phủ nhựa, resort mọc lên cũng đã khá nhiều. Ngay cả con đường mòn dẫn đến khu ba nằm cũng đã được bê tông hóa, không còn những vũng bùn đất nhầy nhụa khi trời mưa. “Nhà” của ba cũng đã có rất nhiều “hàng xóm”. Mọi thứ dường như vẫn như cũ, nhưng cùng lúc lại khác biệt quá nhiều. Sáng nay, trong cái yên lặng của ngày mới, giữa màn khói mỏng từ những nén hương đốt lên cho ba, bất chợt con cảm thấy mọi thứ thật sự bình yên. Hai mươi mốt năm, đã hơn một phần tư của đời người. Khoản thời gian đủ cho con gái ba bước vào quãng đời thanh xuân đẹp nhất và con hy vọng em sống trọn từng phút giây. Khoản thời gian để những thay đổi cứ chuyển động và không ngừng bước tiếp. Như lời mẹ nói, cái khoảnh khắc nhận ra ba không còn bên cạnh, mẹ tưởng mình không thể sống nổi, không biết ngày mai sẽ ra sao, và giờ đây, sau hơn hai mươi năm, sau hơn bảy ngàn buổi ngày mai, hóa ra mọi thứ rồi cũng sẽ ổn. Tất cả đều ổn thỏa sau bao nước mắt và buồn phiền. Thời gian, nói cho cùng cũng là một liều thuốc, tuy không phải là liều thuốc của sự quên lãng, mà như một liều giảm đau. Mỗi năm là một liều lượng càng tăng, đến thời điểm mà khi nhìn vào nỗi đau của quá khứ chỉ còn là một sự bình yên. Sự diệu kỳ của thời gian phải không ba?
Rồi nhanh thôi, sẽ là ba mươi năm, bốn mươi năm nữa qua đi. Khi một thế hệ nữa ra đi, sẽ không còn ai nhớ về ba ngoài con. Tất cả, sớm thôi sẽ trở thành những tiếng vọng của thời gian. Nhưng chắc chắn, đấy sẽ là những tiếng vọng vui vẻ và bình yên, bởi thời gian đã xoa dịu tất cả.
Kỷ niệm 21 năm ngày ba ra đi.