Chiều nay khi mở lại trang blog cá nhân, cũng đã gần 1 năm không đụng đến. Mình cũng không còn quá ngạc nhiên về việc này, cũng đã lâu mình không còn nhu cầu phải viết ra những điều mình đang suy nghĩ. Trước đây, viết như một cách trị liệu cho bản thân, như là cách mình đẩy suy nghĩ và nổi buồn ra khỏi đầu. Đến lúc này, khi đã qua một độ tuổi khác, ở một ngưỡng khác của cuộc sống, mình cảm thấy đôi lúc khó để mà làm việc đấy. Việc mô tả hay diễn đạt những suy nghĩ, cảm nhận của mình không còn là điều dễ dàng như trước đây, không phải vì mình suy nghĩ phức tạp hơn, không phải vì mình trở thành một con người khác, mà có thể cách mình nhìn nhận về thế giới quan bên ngoài không chỉ còn là đúng hay sai hay phải nằm ở một thái cực nào đấy rõ ràng, giờ đây mọi suy nghĩ của mình, mọi cảm nhận đều nằm ở một vùng xám; không có gì là đúng hoàn toàn; không có gì là sai hoàn toàn và chính vì vậy, nó càng thật sự khó khăn để mà miêu tả chính xác những gì mình đang suy nghĩ. Đôi lúc tình trạng ấy cũng không có gì phải phiền muộn, nhưng thi thoảng, trong những đêm dài yên tĩnh, mình mở mắt ra, nhìn lên trần nhà và thật sự trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn không biết phải bắt đầu từ đâu. Cơ mà rồi cũng chẳng hề gì, sau một giấc ngủ, cái “mớ bòng bong” ấy lại lui về ẩn sau trong góc nào đấy của tâm trí, và cuộc đời vẫn trôi qua lặng lẽ như vậy.
Và hôm nay, vào một buổi chiều đẹp, nắng trải dài trên những con đường đông đúc xe cộ, cũng một buổi chiều cuối tuần như nhiều buổi chiều khác mình từng bắt gặp, nắng vàng đẹp đến khó lòng rời mắt trên những tán cây xanh ngát, mọi thứ vẫn chuyển động một cách nhịp nhàng. Cũng như những buổi chiều khác, mình vẫn tìm đến với một chỗ ngồi quen, kêu thứ thức uống quen thuộc và gõ những dòng cũng rất quen thuộc lên trên blog cá nhân. Nó như một thói quen mà cứ lâu lâu phải lặp lại một lần, để tự cân bằng cho chính mình. Những ngày nắng đẹp như thế này, là những ngày yên bình nhất trong tâm trí. Có thể chỉ cần vậy là đủ.