Những khi còn ở Đà Nẵng, thời điểm cuối hè luôn là khoản thời gian nóng nhất năm. Cái nắng rực rỡ nhìn đâu cũng thấy một màu vàng đến bức bí. Mùi ngai ngái của lá khô cháy vì nắng, mùi người, mùi ẩm và mùi của gió biển trộn lại đến ngây dại…
Category: Personal
Lời ru đi mất rồi
Nếu có ai hỏi con, tuổi thơ của con là gì, con sẽ không ngần ngại trả lời, là mệ ngoại của con. Mệ, hơn tất cả, chính là người bạn lớn nhất đời con. Tiểu học của con là những đêm hè được nằm cạnh mệ, mân mê đầu vú lạnh ngắt của mệ,…
Mùi yêu
Những ngày sau Tết của Sài Gòn là không khí se lạnh của buổi đêm về sáng, không quá lạnh nhưng cũng khiến ta chùng chân khi đưa mình hứng lấy những tia nước phóng ra từ vòi sen vào những buổi sáng sớm. Là cái nóng hầm hập của con nắng vàng rực đâm…
Điều ta đang có…
Thi thoảng, khi bắt gặp một con hẻm nhỏ với những tán lá xanh mướt đến mức có thể làm sáng bừng lên cả một khoảng trời đầy mây xám xịt, ta thường dừng lại một chút, thoáng nghĩ về những gì mình đang có trong độ tuổi xanh như lá này. Ta đang có…
Cho những gì đã qua và sắp đến
Mãi đến tận khi ngồi trên chuyến xe đến Đà Lạt vào lúc 5h sáng, sau một đêm dài thức trắng để đi lang thang quanh trung tâm thành phố, đứng ngắm pháo hoa bắn lên bầu trời bên cạnh tòa cao ốc mà tôi hay gọi vui là tòa nhà “head&shoulder”; trong tiếng nhạc xập…
Vô thường
Mẹ tôi có một người em trai. Cậu là con út trong nhà trên 10 người con. Cậu bị tật nói ngọng từ nhỏ. Là con út, cậu có phần được yêu chiều hơn một chút. Miếng nào ngon trong nhà cậu sẽ được để phần. Việc nhà cậu cũng không phải làm nhiều. Tuổi…
Mãi mãi tuổi thanh xuân
Trong buổi chiều của những ngày cuối năm, trời Sài Gòn đã bắt đầu thở những cơn gió lành lạnh, bầu trời nhiều mây với một sắc xám mang đậm không khí của mùa đông hiếm hoi của xứ nhiệt đới gió mùa. Tôi lặng lẽ ngồi ở góc quán cafe ấy; vẫn chỗ ngồi…
Không tôi thì ai?
Những ngày gần đây, tôi nghĩ nhiều về bi kịch, những gì đã diễn ra, đang và sẽ đến. Đối với tôi, bi kịch dường như không phải là điều gì xa lạ. Như một người bạn cũ, “chúng tôi” gặp nhau theo những cách không xác định trước, bất ngờ và đường đột. Một cách thường…
Ở lưng chừng những câu chuyện tôi đã quên mất
Tôi nghĩ mình không phải là một người có trí nhớ tốt, đặc biệt đối với những chuyện diễn ra một cách nhanh chóng. Tôi hầu như không ghi nhớ được những gì đã xảy ra ở tuổi lên 5 hay lên 6 ngoài những lát cắt rất mỏng bởi những sự kiện đặc biệt, không…
Ngày lười
Bỏ lại đằng sau lưng công việc vẫn còn phải giải quyết, tôi để bản thân tận hưởng một ngày Chủ Nhật của riêng mình bằng cách không làm gì cả, không lên bất kỳ kế hoạch và dự định nào. Một ngày của tôi, chỉ để lười. Bắt đầu ngày mới với ánh năng…