Trên chiếc điện thoại thông minh của mình, tôi có cài một ứng dụng viết nhật ký để cập nhật những suy nghĩ bất thường, thoáng qua hoặc chỉ đơn giản là đôi lúc gõ vài chữ chập cheng vào đấy về bất cứ điều gì tôi thích, không thích hoặc vô thưởng vô phạt để giết thời gian. Vào mỗi cuối ngày, ứng dụng này đều gửi đến tôi một thông báo ngắn gọn: “how was your day?”. Mỗi lần nhìn thấy thông báo này, dù đang làm việc gì tôi cũng chợt dừng lại vài giây, trí óc và suy nghĩ dường như muốn rời bỏ tôi để chu du đến những vùng ký ức, và mỗi lần như vậy, tôi đều tự hỏi mình, vậy ngày hôm nay của mình như thế nào?
Tôi thường quên mất là mình cảm thấy thế nào sau một ngày dài nếu như không ghi lại những cảm xúc ấy. Tôi đồ rằng về già có khi tôi sẽ còn đãng trí hơn cả bà ngoại của mình, đó cũng là lý do mỗi khi nhìn thấy cái thông báo dài 4 chữ ấy, tôi thường phải suy nghĩ về cảm giác của mình như thế nào trong một ngày, tôi đã suy nghĩ và cảm nhận ra sao về một sự kiện hay một người nào đó.
Ngày hôm nay của tôi thế nào khi tôi mở mắt và cảm nhận máy bay vừa hạ cánh xuống thành phố và cảm giác trống trãi khi phải nói lời chào tạm biệt với gia đình mình. Nhìn xung quanh mình, những gương mặt xa lạ nhưng dường như đều có chung một cảm nhận, cảm nhận của những người con xa xứ.
Ngày hôm nay của tôi thế nào khi em ôm tôi trong vòng tay, chặt một chút và sau đó buông ra một cách nhanh gọn để rồi sau đó chúng ta không còn gặp lại nhau nữa. Chúng ta thật khác biệt để có thể đi cùng một con đường, mà thậm chí, khoảng cách địa lý cũng là một cái gì đó xa vời phải không?
Ngày hôm nay của tôi thế nào khi chứng kiến những ngọn lửa của đam mê tắt đi để tìm đến những cơ hội mới, những chân chời trời mới. Dừng lại, bỏ cuộc hay chỉ đơn giản là đi tìm những khám phá mới, thế nào cũng được, đó là cuộc đời và những chọn lựa, còn tôi chỉ là kẻ đứng ngoài và quan sát.
Ngày hôm nay của tôi thế nào khi nhìn thấy một người đàn bà ôm trên tay một đứa trẻ với ánh mắt đờ đẫn, ngù gả ngủ gật trên đường phố, dang tay xin vài đồng bạc lẻ từ người qua đường. Cho hay không cho luôn là câu hỏi làm tôi day dứt. Chỉ một chút tiền để thỏa mãn hành động được làm một việc mà tôi cho là thiện tâm, nhưng nếu đứa trẻ kia bị đày đọa để người ta có thể lấy tiền từ những người như tôi thì sao? Từng đồng tiền được cho đi là tương lai của em lại tiếp tục bị giam cầm bởi thuốc mê và sự tàn nhẫn.
Vậy đấy, rốt cuộc tôi cảm thấy như thế nào sau mỗi ngày được sống, được làm và được cảm nhận sự tồn tại của chính mình? Tôi cũng không rõ, còn bạn thì sao?
Ngày hôm nay của e quay cuồng vs cái proposal , vui khi đc làm cái mình thích nhưng buồn vì 1 sự thật là cuối tuần chưa có cuộc hẹn nào. Ko thể nhạt nhẽo thế này đc