Một buổi chiều không tên 

Thật lạ, khi những cơn gió con con ở đâu đấy ngoài biển xa mạnh dần lên thành những cơn áp thấp nhiệt đới, rồi có khả năng trở thành những cơn bão, di chuyển với tốc độ cả trăm km trên giờ để đi về phía đất liền. Mang theo nó những “tiếng gào thét” của tự nhiên và cả những sự tan vỡ nó kéo đến. Đôi khi giữa đoạn đường, những cơn bão cảm thấy “mệt” và dần dần tự biến mất mà không một lý do rõ ràng. Cứ như thế, như một cái búng tay cái tách từ một chỗ nào đấy trên bầu trời, những cơn bão biến mất và để lại một vùng trời yên tĩnh, dù những cơn mưa vẫn còn đấy, đôi khi âm ỉ cả những buổi chiều, thả vào không khí lành lạnh, ẩm ướt.  Một màu xám phủ đều lên cả một vùng không gian rộng lớn. Bên dưới những đám mây đen, bên dưới những cơn mưa, vẫn là những dòng người đi lại trong những chiếc áo mưa sặc sỡ màu sắc, một sự đối lập chỉ có thể nhìn thấy khi ngồi trên những toà nhà cao tầng, qua những tấm kính kéo dài đến tận trần nhà, xuyên qua những hạt mưa, xuống đến tận những con đường trải nhựa đen bóng kéo dài đến vô tận. 

Trong cuộc sống, có những lúc các “cơn bão” đến bất chợt. “Chúng” quét qua cuộc sống của những người đàn ông, đàn bà, thanh niên, trẻ nhỏ, người già một cách chóng vánh, phá vỡ những gì mà con người nhầm tưởng là sự cân bằng vững chắc mà họ tự tin là mình đang có. Những ảo tưởng này vốn dĩ sẽ biến mất một cách nhanh chóng khi những “cơn bão” ập đến. Đôi khi “chúng” hất tung chúng ta ra khỏi cái hy vọng mong manh mà mỗi người đều cho rằng họ được an toàn khi được bao bọc bên trong nó. Cứ như vậy, những “cơn bão” đưa chúng ta “bay” với vận tốc “giật cấp 12” trên những cung bậc cảm xúc đấy. Những điều trước đấy vẫn còn là những cam kết chắc chắn cho một tương lai đang nằm ở chân trời phía trước, chỉ trong một cái chớp mắt, trở thành những mạnh vụn bay khắp không khí theo những hướng tán loạn không một trật tự nào có thể miêu tả. Chúng ta, những con người nhỏ bé đang “bay” theo những “cơn bão” chỉ biết những những mảnh vụn trôi dạt đi, như nhìn thấy một tương lai, một bản thể của chính chúng ta, những câu chuyện trong một thực tại nào khác, trôi dạt đi và biến mất hoàn toàn. 

Khi những “cơn bão” đi qua, khi chúng ta “tiếp đất”, ngồi im một chỗ và nhìn về phía chân trời, bằng một cách nào đấy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Như một sự thật hiển nhiên, như một thuật toán, một phương trình luôn tự giải được dù có bật chế độ “reset” biết bao lần. Chúng ta vẫn đứng dậy, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lần này, chúng ta đã là những con người khác, của một tương lai khác trong một thực tại khác. Cái hình ảnh của chính chúng ta trước những “cơn bão” đã bị xé toạc và đẩy đi đâu đấy trong cái vũ trụ rộng lớn này. Đôi lúc, ta sẽ tự hỏi, “rồi tiếp theo sẽ như thế nào?”, đôi lúc ta có cho mình những câu trả lời rất rõ ràng, đôi lúc lại không. Vì thật ra, chẳng có cái gì là rõ ràng, chẳng có cái gì là chắc chắn trong thực tại này hay những thực tại khác. Đâu đấy, trên con đường chúng ta đi, sẽ có những “cơn bão” bất chợt như vậy, xuất hiện bất thình lình từ không trung, và xé toạc chúng ta theo những hướng không không đoán trước được. Hoặc có khi, giữa những “cơn bão”, mọi thứ đột nhiên dừng lại, và không có gì xảy ra. Chúng ta vẫn là chúng ta, những con người lặng lẽ đi qua “giông bão”. 

Hôm nay, vào một chiều mưa, mình ngồi trong một quán ăn, trong lúc ngồi chờ món ăn được làm, mình nhìn thẳng vào bức tường lớn đối diện. Một mảng không gian thẳng đứng, được bao bọc bởi một lớp giấy dán tường bằng một hình ảnh in ra từ một bức ảnh cũ xưa nào đấy trên mạng. Chất lượng in thấp làm bức ảnh đen trắng xám xịt lại càng trở nên mờ ảo vì vỡ nét. Bức ảnh cũ mang đến hình ảnh hai người phụ nữ im lặng ngồi xổm bên vệ dường, bên cạnh hai gánh hàng với đủ thứ thức đồ con con, một nải chuối xanh, một ít quà vặt, một ít rau củ.  Họ ngồi đợi khách bộ hành đi ngang trong một ngày tĩnh lặng. Dưới hai chiến nón lá, họ im lặng nhìn nhau. Những ánh nhìn câm lặng đến vô tận. Mãi mãi im lặng. Hai người đàn bà ấy đã nghĩ gì? Họ mơ về điều gì trong cuộc sống? Hay thậm chí họ có mơ hay không? Với mình, hay với nhiều người khác ngồi tại chỗ mình đang ngồi đây, sẽ chỉ nhìn thấy một phần của những ánh nhìn này, nhìn thấy một sự im lặng vĩnh cữu trong một quán ăn. Sự im lặng ấy làm mình thấy khó chịu. Quay mặt ra khung cửa kính lớn, mình nhìn xuống đường để thấy những dòng người với đầy đủ màu sắc của những tấm áo mưa, đang hối há đi qua những cơn mưa. 

Vậy là một lần nữa, một “cơn bão” lại đi qua. 

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.