#khongde 1

Tối muộn khi đang đi bộ quanh khu mình ở, tai vẫn nghe tiếng đọc đều đặn từ một tập podcast được mở đại một cách không chủ đích, đầu óc mình cũng không có ý định chú tâm nghe nội dung của podcast này, chỉ đơn giản là mở lên cho có tiếng động, để bước chân không cảm giác buồn chán, hoặc chỉ đơn giản là để nghe ai đó nói chuyện. Tiếng của những câu chuyện mà thực tâm, mình không có ý định lắng nghe. Câu chuyện, cứ như một bức phông nền, không màu sắc, không điểm nhấn và không cần quan tâm.

Trên những tiếng trò chuyện đấy, sau mỗi bước chân, mỗi nhịp thở, suy nghĩ của mình lại trôi về những chân trời khác. Buồn tay mình lại mở điện thoại lên, và lại vào Facebook như một thói xấu khó bỏ. Lướt ngang qua profile của một người thân, một người quen nhưng chưa bao giờ kết bạn vì nhiều lý do. Mình bấm vào dẫu biết họ đã không bao giờ còn ở đấy. Mình mong chờ điều gì? Mình cứ lướt mãi trên những hình ảnh ấy. Một khoản thời gian đủ dài để ai đấy thôi nhớ về một người là bao lâu? Mà thật sự mình có nhớ họ không?

Mình quay lại trong khoảnh khắc này, mình điên cuồng tìm kiếm những sợi giây kết nối giữa mình với họ, nhưng chẳng còn gì cả, tất cả chỉ là những sợ chỉ đã bị cắt lìa từ nhiều năm tháng qua. Rốt cuộc, kỷ niệm chỉ là thứ nằm trong đầu ta, lâu lâu ngoi lên nhìn mặt nhau một lần rồi lại trôi tuột vào hư không đâu đấy. Và thực tại thì đã khác.

Tập podcast cũng đã hết, và cuối cùng mình thực sự không nhớ mình đã nghe gì, nhưng nhạc hiệu kết thúc của chương trình thì mình vẫn nhớ rõ, nó như một chỉ dấu để hiểu rằng, cái gì kết thúc thì sẽ phải kết thúc, và khi nó đến, dẫu cố gắng làm gì, chúng ta sẽ nhận ra mà thôi. Vào thời điểm ấy, không còn lựa chọn nào khác là tiếp tục bước đi, ví dụ như là mình lên nhà, đi tắm và đi ngủ (à mà thật ra là cũng chưa ngủ vì bận gõ những dòng vô nghĩa này).

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.