Đây là câu hỏi đôi khi tôi thấy khó mà trả lời bởi điều này giống một nỗ lực lớn lao nhằm duy trì một đoạn hội thoại, mà tôi vốn không phải là người giỏi giang trong lĩnh vực này.
Như lúc này đây, khi ngồi một mình trong quá cà phê yêu thích, tôi chìm sâu vào thế giới riêng của mình mặc cho thế giới xung quanh đang rộn ràng những âm thanh của các câu chuyện trò, của âm nhạc xưa cũ và của rất nhiều tiếng động khác. Thỉnh thoảng, tôi lắng nghe họ, suy nghĩ về ý nghĩa của những câu chuyện họ đang nói. Tôi trò chuyện với bản thân với mục đích tìm ra một ý nghĩa nào đó trong những câu chuyện kia, cố gắng tìm ra một điểm nào đó để bản thân có thể kết nối vào, trở thành một phần của những gì đang diễn ra xung quanh mình, của không gian và của xã hội này; để một phần nào đấy giúp bản thân mình. Đây là một trong những mâu thuẫn lớn nhất trong suy nghĩ của tôi. Không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai nhưng lại muốn mình là một phần của ai đó. Điều này về cơ bản thật sự hết sức buồn cười.
Trong bầu không gian hiện tại tôi nghĩ mình có thể tìm thấy một điểm nào đó để có thể bám vào. Một gian phòng với ánh sáng vàng vọt mang màu sắc của thập niên 80s. Lấp đầy không gian là âm thanh của tiếng nhạc được phát ra đều đặn từ dàn âm thanh chất lượng cao cuối phòng, hai dàn loa cỡ lớn được phủ sơn đen bóng đứng vững trải như một thành trì không thể chạm đến với mục đích duy nhất là bảo vệ kho báu âm thanh quý giá. Âm thanh, như những làn gió vô hình cứ vuốt nhẹ nhàng lên tâm hồn của những người ngồi trong quán bới sự trong trẻo, ấm áp và mang một màu buồn lạ lùng. Từng nốt nhạc, câu hát, bài hát được lựa chọn cẩn thận theo một chủ đề nhất định, Tình Yêu. Trần nhà là những họa tiết 3D bằng gỗ mang đến cảm giác của những tòa cao ốc lật ngược. Trên đình đầu tôi, biết đâu được, có thể là New York, là Tokyo bị thu nhỏ, lộn ngược lại và gắn ở đây vĩnh viễn, bằng một phép màu nào đấy ngoài sự hiểu biết của tôi. Biết đâu đấy, trong những ‘khối cao ốc kia’ là một thế giới khác, ẩn mình trong âm thanh. Bên cạnh những chiếc lồng đèn tỏa ánh sang vàng vọt là những chiếc đĩa than to tròn, đen bóng. Trên đầu tôi là đĩa Greatest Hits của Patti Page được sử dụng làm điểm trang trí cho khoảng tường cạnh bàn tôi đang ngồi. Patti Page, một nữ ca sĩ tóc vàng, đẹp và tất nhiên bây giờ đã là 1 bà lão, có khi cũng không còn trên đời này nữa và tôi cũng không có nhu cầu tìm kiếm thông tin về bà, có thể vì sợ một nỗi thất vọng vô hình khi biết bà giờ này như thế nào. Điều này khiến một phần tâm trạng của tôi thêm trùng xuống… Hơn chục cái bàn trong quán đều được trải bằng vải caro, kiểu vải và họa tiết giống hệt những chiếc ra trải giường hay những tấm ra nệm từng là của tôi những năm lên 9 hoặc 10. Cũ kỹ và đầy kỷ niệm. Một lần nữa tôi chợt thấy thời gian đối với mình đang bị đảo lộn, trôi dạt và lộn xộn như chính cảm xúc của mình vậy. Không gian trước mắt đang nhòa dần, hòa lẫn vào cái màu vàng đến ám ảnh. Những họa tiết trang trí, những chiếc loa cỡ lớn, những chiếc đĩa than, thoáng chốc chỉ còn là những khối hình dạng với những đường viền đen bóng, đậm đặc. Những đường viền vẽ lên những vật thể và để từ đó tôi có thể hình dung được không gian tôi đang tồn tại. Và tôi biết, mình đang nói chuyện với bản thân bằng sự im lặng.
Một đoàn người vừa bước vào quán, tầm sau hay bảy người, cả nam lẫn nữ, trẻ trung và có vẻ là nhỏ tuổi hơn tôi. Sự hiện diện của họ, một phần nào đó làm thay đổi không khí của quán. Tạo ra một trạng thái mới. Họ giúp tôi quay trở lại với cuốn sách đang đọc dở. Trong một khoảnh khắc, tôi tò mò nhìn ngắm những người vừa bước vào. Tôi dỏng tai lên để nghe một vài mẫu chuyện họ đang bắt đầu nói với nhau, một cách ồn ào, vui vẻ không dấu diếm. Những đoạn hội thoại bị che lấp vài chỗ bởi tiếng nhạt và những bài tình ca. Nhưng nhìn chung tôi cũng biết được đây là một nhóm bạn từ hồi trung học. Họ đã chọn quán này để làm điểm họp lớp; đúng hơn là họp nhóm. Họ nói liên tục về những kỷ niệm thời học sinh, về những mối tình đã qua và về sự đã-từng-rất-nổi-tiếng của cô nàng và anh chàng nào đó trong nhóm. Tôi bất chợt mỉm cười bởi điều này làm tôi nhớ những đứa bạn của mình. Tôi đã đi quá xa khỏi những người bạn của mình, giờ điều tôi có thể làm là ngồi đây và những về những kỷ niệm thời đi học thông qua những câu chuyển của một nhóm người xa lạ. Và tôi biết, tôi đang nói chuyện với bản thân về kỷ niệm. Đây liệu có luôn là điều chúng ta thường nói với nhau trong những cuộc hội ngộ, trong những lần gặp gỡ sau những ngày xa cách? Chúng ta không nói về hiện tại, không nói về tương lai mà chỉ nhắc với nhau về những điều đã qua và sự đẹp đẽ đến khó mà phai nhạt của ký ức.
Tôi nghe tiếng gõ lạch cạch phát ra từ bàn phím của một anh chàng, nhìn có vẻ rất giống người Nhật, đang tập trung cao độ trước màn hình laptop. Anh ta dừng lại, mở điện thoại và nói một tràn tiếng Nhật. Đến lúc này tôi mới có thể khẳng định đấy là một người Nhật. Vốn tiếng Nhật ít ỏi gạn lọc được trong 2 năm của tôi vốn đã trôi dạt về một nơi nào xa lắm trong trí não. Tôi nhìn anh ta và tự nhiên nghĩ về sự đơn độc. Và bất chợt tôi lại suy nghĩ về cuộc hội thoại của tôi và bạn vào lúc 0:00 sáng, giữa đường phố Sài Gòn. Mỗi đứa một chai bia, vừa uống vừa kể cho nhau suy nghĩ về cuộc sống, tương lai và những quyết định của bản thân trong cuộc đời. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nói cho người khác biết về những suy nghĩ thật lòng của mình. Tôi thấy thật kỳ lạ khi chúng tôi đã không nói chuyện kiểu này ở một nơi khác mà lại ở giữa Sài Gòn. Tôi cũng không rõ vì sao anh chàng người Nhật kia lại khiến tôi nhớ đến cuộc nói chuyện với bạn, có thể anh ta gợi cho tôi về tương lai và về công việc tôi đang theo đuổi.
Thật đặc biệt khi chúng ta cùng ngồi trong một quán cafe vào cùng một thời điểm và một cách tình cờ chia sẻ những câu chuyện của bản thân mình cho nhau một cách vô thức. Những câu chuyện là sự kết nối cho không gian đầy tính xa lạ này, khiến mỗi người trở thành một không gian rộng lớn hơn. Để từ đó, chúng ta trò chuyện với nhau và với cả thế giới. Chúng ta nói chuyện gì với nhau? Về tất cả mọi thứ có thể kết nối ta với một điểm nào đó, một thứ gì đó trong không gian xung quanh mình. Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.